Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn hay

Chờ ngày nắng lên

Long truy cập vào fan page chính thức do mình quản lý, xóa ngay dòng status vừa đăng mới được tròn 5 phút. Đã 12 giờ đêm mà vẫn còn nhiều người online quá. Long cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đăng số điện thoại lên wall hội, hứa sẽ xóa nó trong 5 phút và chờ đợi. *** Trở thành người nổi tiếng từ khá sớm trong một cuộc thi hát ăn khách trên ti vi, Long được rất nhiều người yêu mến và theo dõi. Đôi khi, câu lơ đãng bật cười khi thấy tin nhắn của một fan rụt rè mà khao khát, với những lời chúc giản dị nhưng dễ thương vô cùng...Dạo gần đây Long hay ngủ muộn, tập luyện cho vòng thi cam go phía trước và đọc hàng trăm tin nhắn của các fan. Những dòng chữ ngắn ngủn với nội dung năn nỉ Long làm f.s hay add friend khiến cậu mệt mỏi vô cùng. Liệu trong số hàng trăm người dõi theo Long mỗi ngày, có bao nhiêu fan yêu quý và ủng hộ Long thực sự? Hay họ chỉ bắt chuyện với Long để có được những ánh nhìn ngưỡng mộ, rằng mình có quan hệ mật thiết với người nổi tiếng hay chỉ đơn giản là gào ầm lên

Yêu đến chết

Cô tự tử, nhưng đến Diêm Vương cũng từ chối cô. Dư luận không ngừng đả kích. Cô ngu, cô vì anh nguời không vì cô, cô bất hiếu, cô ích kỷ. Tất cả mọi tội lỗi đổ dồn về vai cho cô gánh. Anh hiển nhiên cũng biết, đêm đó cô có gọi, nhưng anh không bắt máy. Thầm nghĩ lại than vãn khóc lóc níu kéo mè nheo. Có phải là người yêu nữa đâu mà phải cố gắng chịu đựng những giọt nước mắt yếu đuối... *** Lầm lũi quay về cuộc sống thường nhật, khóc cũng đã đủ, chết cũng đã chết, chấm hết cũng chẳng đuợc, đau khổ vẫn mãi cứ giày vò, cô học được phải sống thật tốt, cắt vội mái tóc vốn thưa thớt, bôi trét lớp son màu hoa hồng, nhìn trước gương. Tưởng tượng đang đối diện với anh, cô mấp mé khoé môi màu đỏ thẫm: "Anh hối hận khi bỏ em chưa?" Đêm nay dưới ánh đèn bắt mắt, mặc cho vết cắt trong tim đang hành hạ, mặc cho ngã vào vòng tay ai, cô cũng sẽ cố quên đi tất cả. Chục người chen lấn nhảy nhót theo điệu nhạc, vài cô gái trên sân khấu ăn mặc mát mẻ nóng bỏng đang khêu gợi, DJ chơi b

Trò đùa ngu ngốc

"Anh nói tôi đừng rời xa thì ra để anh quay lưng ngoảnh mặt Gió có về hay Mây vẫn đợi phía ngàn Thu?" 1. Tình bạn tri kỷ Tôi chưa bao giờ gặp một Hạ Linh bằng xương bằng thịt trước đó. Tôi và em quen nhau trên cùng một diễn đàn nơi tôi và Nguyệt Minh đã gặp gỡ và yêu nhau. Và tất nhiên Hạ Linh cũng biết rõ về Nguyệt Minh và tình cảm mà tôi dành cho cô ấy. Em ấy đã luôn ở cạnh tôi bằng niềm tin cho đến ngày Nguyệt Minh đã chủ động chia tay tôi vì không thể chịu đựng thêm sự giày vò của khoảng cách. Năm ấy tôi du học ở Venice. Nguyệt Minh rời xa tôi. Em và Thiện, cậu con trai đã luôn bên em khi em cần đã trở thành một cặp. Tôi sau đó gần như không còn bất cứ liên lạc nào với em, vì lòng tự trọng của một thằng đàn ông mà cũng vì tôi không biết liên lạc với em để làm gì bởi khi tình cảm đã nhạt, khoảng cách xa khiến mọi thứ trở nên không thể hàn gắn. Hạ Linh không phải người thương thầm tôi. Càng không phải là người để tôi dự bị nếu một khi không còn một ai để yêu. Em ấy b

Mai tỉnh dạy là một cuộc đời khác

"Đường khó đi quá, em sợ mình rơi xuống vực" "Để anh bế em lên" ... *** 1. Tôi gặp em lần đầu ở công viên. Em ôm cây guitar màu hồng, mái tóc dài xõa tung trên cỏ. Nắng chiếu trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại dấu vết của nước mắt. Em ngủ ngon như thiên sứ. Tôi ngắm em đến thẫn thờ. "Dậy đi bé, ngủ ở đây người ta khiêng đi bây giờ" "Em vừa béo lại ăn nhiều, ai khiêng thì ném em xuống sông cho đỡ tốn cơm bố mẹ" "Em biết chơi guitar à?" "Quăng em xuống sông đi rồi nói cho anh biết" Đó là lần đầu tiên tôi bế em. Bất ngờ. Đột ngột. Không quen biết nhau. Không tự chủ. Đầu óc trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là bế em lên. Em không giãy giụa, cứ nheo mắt cười khanh khách. Trong phút chốc, thế giới quanh tôi như đảo lộn. Tên con trai 24 tuổi lần đầu tiên biết đỏ mặt ngượng ngùng. Hình như nắng Sài Gòn cũng dịu đi... "Vì anh đẹp trai, nên em nói nhỏ anh nghe nè... Em cầm đàn cho đẹp thôi" Tôi