Cái cảm giác lúc anh vòng tay qua ôm veo vợ, rồi lần
vào bụng vợ, bóp bóp cái ngấn mỡ ấy, rồi vợ cười sảng khoái vì buồn, anh
mới hạnh phúc làm sao!
Đôi khi cuộc sống chỉ đơn giản như
vậy, anh cũng chỉ cần vợ vui như vậy, vì anh đây, chẳng quan trọng hình
thức lắm, anh đã yêu vợ thì mãi mãi yêu vợ.
Anh yêu vợ từ cái giây phút anh vợ
nắm lấy tay anh trong buổi xem phim ma ngoài rạp. Rồi đôi mắt vợ rưng
rưng lệ khi nhìn thấy những hoàn cảnh éo le. Một bộ phim tình cảm xúc
động cũng có thể làm vợ khóc suốt buổi, nhưng rồi lại có thể trêu đùa
anh, rồi cười ngay sau khi chúng mình đi chơi. Vợ mang lại cho anh những
cung bậc cảm xúc khó tả mà một thằng đàn ông như anh rất ít khi được
trải nghiệm. Bởi anh luôn ích kỉ, chỉ biết sống cho bản thân mình, ít
khi có bạn bè đi cùng. Và từ khi có vợ, anh thấy, mình đã sai lầm.
Ngày chúng mình cưới nhau, anh hứa
hẹn sẽ mang lại cho vợ một mái ấm hạnh phúc và có lẽ, tới giờ, dù chúng
mình mới đi được 1/3 chặng đường đời, nhưng anh đã phần nào khiến cho
vợ không thất vọng. Anh luôn là người chồng biết lắng nghe và chia sẻ,
chưa bao giờ anh to tiếng với vợ, quát tháo vợ dù vợ sai rành rành ra.
Anh chỉ muốn vợ tin và hiểu, anh vẫn yêu vợ như xưa, không có gì thay
đổi.
Ngày vợ mang bầu, vợ khóc suốt vì
tủi thân. Công việc của anh nó vậy, thi thoảng phải đi làm xa, rồi về
muộn, chứ anh nào có muốn. Nhưng không làm thì sao anh yên tâm được, anh
phải có trách nhiệm với vợ và con mình chứ. Anh vẫn động viên vợ cố
gắng, đừng suy nghĩ nhiều, dù thế nào thì anh cũng luôn yêu vợ. Anh
biết, phụ nữ có bầu thường hay tủi thân, rồi nghĩ lung tung. Nhiều lần
vợ nũng nịu với anh: “Anh à, đừng bỏ em nhé, em có bầu xấu lắm, mũi thì
to, mặt thì phù lên, mắt sưng húp, người thì béo ị. Giờ em không chiều
được anh, em sợ anh có người đàn bà khác”. Anh lại xoa đầu vợ và cười
mỉm: “Ơ cái cô bé này hay, làm gì có chuyện ấy. Anh không yêu vợ, thương
con thì yêu ai. Anh đang cố gắng lắm để con mình ra đời không phải chịu
thiệt thòi đây này. Vợ yên tâm, trong mắt anh, vợ đẹp nhất!”.
Ngày vợ sinh, bận trăm công nghìn
việc anh cũng gã lại, túc trực bên vợ. Vợ đã nắm lấy tay anh mà cố gắng,
nhìn anh mà vượt qua khó khăn. Khi con trai của chúng ta ra đời, vợ đã
khóc. Anh thì hạnh phúc lắm, vì từ giờ anh đã được làm bố. Còn có hạnh
phúc nào hơn thế hả vợ? Anh hôn lên má vợ, “cám ơn em vì đã sinh cho anh
một thằng cu kháu khỉnh, bụ bẫm, anh được làm cha rồi”.
Vợ nhìn anh hạnh phúc, nụ cười của
em lúc ấy mới đẹp làm sao. Vợ anh đã vất vả nhiều, đã mang nặng đẻ đau
và sinh cho anh một đưa con thiên thần. Anh không yêu vợ thì yêu ai.
Ngày ở cữ, anh chăm vợ hết lòng,
nhưng những lúc anh bận, anh lại nhờ mẹ lên chăm vợ. Anh thật sự không
thể ở bên con cả ngày, anh cũng tiếc lắm. Những lúc ấy, anh hiểu vợ tủi
thân, nhưng công việc là vậy, anh còn phải đi kiếm tiền, mua sữa cho
con. Vợ nhìn anh mắt rưng rưng lệ. Anh hiểu rồi, đàn bà ở cữ là hay thế
lắm.
Hết thời gian ở cữ, vợ bảo anh, vợ
muốn đi làm lại. Anh thì muốn vợ ở nhà chăm con, nhưng vợ kiên quyết
không chịu. Vợ bảo, không muốn là thứ vợ ăn bám chồng, rồi sau này chồng
lại coi thường, không tôn trọng. Anh cười phì: “Đúng là cô vợ đa nghi,
lúc nào cũng nghi cho được”.
Rồi có vợ khóc lóc khi đang nằm
trên giường. Anh ôm vợ, muốn vuốt ve vợ thì vợ không cho. Vợ bảo: “Giờ
em không tự tin cho anh động vào người em nữa, em xấu lắm! Người em đầy
vết rạn, bụng thì đầy ngấn mỡ, không giảm cân được rồi, da cũng không
thể mịn nhẵn như hồi con gái”. Anh chẳng nói gì, cứ túm lấy vợ mà ôm, vợ
bực, hất văng anh ra. Anh bảo; “Ơ, em làm sao thế?” Mỗi câu như vậy
thôi mà vợ khóc òa.
Rồi anh thấy vợ lên kế hoạch với
mấy bà bạn là đi tập thể dục giảm cân. Có hôm anh còn nghe vợ nói chuyện
điện thoại là đi làm đẹp da, đi thẩm mỹ hút mỡ cho đẹp, không thì chồng
bỏ. Anh nghe mà nản cả lòng. Vợ còn nuôi con, sao lại nghĩ nông cạn như
vậy. Trước giờ, anh đã làm điều gì để khiến vợ nghi ngờ đến thế? Tập
thể dục thì khỏe người, anh đồng ý, nhưng hút mỡ, làm đẹp thì nhất định
không.
Tối ấy, anh biết vợ phiền lòng vì
chuyện này. Anh đã chủ động ôm lấy vợ mà xoa xoa ngấn mỡ. Anh thủ thỉ
vào tai vợ: “Anh thích cái ngẫn mỡ thừa này của em, cấm không được đi
hút mỡ đấy nhé. Anh cũng yêu cả vết rạn da trên bụng em, vì đó là kỉ
niệm em ạ. Hãy coi đó là kỉ niệm, là điều chúng ta nhớ tới vì em đã sinh
cho anh một thằng cu đi. Sau này con lớn, chúng ta tha hồ kể với con về
chiến tích của em, con sẽ thích nghe và thích sờ bụng mẹ lắm! Em đừng
có nghĩ vì em xấu đi sau khi sinh con mà anh chán em. Chẳng phải anh đã
nói rồi sao. Anh yêu em, yêu từ khi em là con gái, cho tới khi em làm vợ
anh, em mang bầu, rồi em sinh con cho anh. Và giờ, anh cũng vẫn yêu em
như thế. Anh yêu cả ngấn mỡ thừa của em, vì đó là của em không phải của
ai khác!”. Nói rồi, anh ôm vợ thật chặt như sợ mất vợ vậy. Vợ thì khúc
khích cười rồi nắm lấy tay anh, khoảnh khắc ấy thật hạnh phúc.
Vợ à, đôi khi mọi thứ chỉ đơn giản
như vậy thôi, không vì điều gì khác, chỉ vì ta yêu nhau. Yêu nhau thì
có gì mà so đo tính toán. Vợ đừng tự ti mà hãy tự tin vào bản thân mình,
vợ nhé. Ngấn mỡ thừa của vợ, anh đã quen rồi, giờ không có, khéo anh
lại nhớ, vợ yêu của anh ạ! Đừng làm gì cả, cứ là vợ yêu của anh thôi!