Không
hẳn là hết yêu, không hẳn là muốn kết thúc...không gì cả, mọi thứ mơ hồ
và lơ đễnh. Có thể nào tình yêu trong ta đã ngủ quên, đã đi lạc nơi
nào, hoặc có thể nó đã dừng chân ở đâu đó vì mỏi mệt!
Trong vô vàn tình cảm của con người, tình
yêu có lẽ là thứ tình cảm mang nhiều cảm xúc nhất. Vui có, buồn có,
hạnh phúc có, đau khổ có,... Còn thứ cảm giác "trống rỗng" bạn đã đã
trải qua hay chưa? Ngày mà sự loạn nhịp của trái tim dường như biến mất,
ngày mà ta không còn biết phải nói với nhau những lời nào, ngày mà mọi
thứ trở nên lạnh lẽo, tình yêu thì nhạt nhẽo! Đã bao giờ?
Người ta hay nói, tình yêu giống như một cái cây, sau những ngày
"gieo trồng" rồi "chăm bón" nó sẽ "lớn lên" nhưng rồi sẽ có lúc nó trơ
trọi và héo úa, sức sống trong nó tàn phai sau đó thì nó "chết". Cũng
đúng, vì loài cây nào cũng có một vòng đời nhất định, dù ngắn, dù dài.
Và tình yêu có lẽ nào cũng thế, sẽ có ngày tình yêu héo úa và chết đi
đúng không anh?Tình yêu đẹp nhất là khi nó vừa chớm nở, những ngày hẹn hò còn nồng nàn những cảm xúc mới lạ, thích thú và nồng nhiệt của một mối tình. Rồi những ngày sôi nổi ấy qua đi, nhanh chóng và bất ngờ, khi đó ta bắt đầu cãi nhau. Những mâu thuẫn nảy sinh, ta không thể kiềm chế được những cơn giận, ta cãi cọ, rồi khóc lóc. Nhưng sau những ngày chiến tranh lạnh ấy, ta lại yêu nhau và bên nhau tha thiết.
....
Rồi những chóng vánh của một mối tình đi vào quá khứ, sẽ có ngày ta cảm thấy như tình cảm bây giờ chỉ như một ao hồ tĩnh lặng. Tịnh yên, lạnh lẽo, và nhạt! Những ngày ấy, ta thôi không còn tha thiết với cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng như lúc mới quen, những câu hỏi quen thuộc: "Anh ăn chưa? Anh có đi học không? Hôm nay anh thế nào? Anh nhớ em chứ?"...dần trở nên thừa thãi và bị lãng quên. Hoặc có, thì nó cũng chỉ được hỏi cho có, bởi chính ta cũng hiểu rằng ta thật sự không cần biết điều đó. Chỉ là ta không biết nói gì khi hai đứa trò chuyện, nhưng ta không muốn kết thúc câu chuyện đó. Sự nhạt nhẽo trong cuộc đối thoại khiến tim ta đau thắt. Nó không quằn quại và nhói buốt như những cơn giận, những trận cãi nhau lớn tiếng, chỉ là nó khiến ta nhức nhối mà vẫn phải gượng gạo và lừa mình rằng "mình không đau", chỉ là nó âm ỉ và dai dẳng.
Chẳng thà cứ cãi nhau thật sâu, hét vào mặt nhau cũng được. Vì có giận thế nào, có la lối thế nào ta cũng còn cái để nói với nhau, còn biết ta muốn gì, cần gì, phải làm gì. Hoặc ít nhất ta vẫn còn có cảm giác với nhau. Chứ đừng như bây giờ! Mệt mỏi, chán nản và vô cảm. Ta không biết lí do tại sao, cũng không biết phải nói với nhau như thế nào về cảm nhận của mình. Vì chính ta cũng không hề có câu trả lời cho mâu thuẫn trong chính bản thân ta. Không hẳn là hết yêu, không hẳn là muốn kết thúc...không gì cả, mọi thứ mơ hồ và lơ đễnh. Có thể nào tình yêu trong ta đã ngủ quên, đã đi lạc nơi nào, hoặc có thể nó đã dừng chân ở đâu đó vì mỏi mệt!
"...Tình yêu nào cũng vậy, dù mãnh liệt thế nào cũng có lúc lặng lẽ như giờ đây anh nhĩ? Tựa như một cái cây vậy, sau thời kì phát triễn mạnh mẽ sẽ có lúc trái gió trở trời mà yếu mềm đi. Tình yêu của chúng ta chắc hẳn đang ngủ quên đâu đó sau những chuỗi ngày hạnh phúc, đau khổ, những ngày tung tăng và bay nhảy, nó chắc hẳn cần phải nghỉ ngơi. Chỉ là mỗi chúng ta phải biết đánh thức nó lúc cần thiết, đánh thức nó nếu nó lỡ vùi sâu trong tim ta. Đừng để tình yêu chết đi, hãy níu giữ đến lúc nào đó, lúc mà nó đã kết thúc "vòng đời" của mình. Lúc nào đó, chứ không phải lúc này anh ơi!.."
....
- Hôm nay, em nhớ anh!