Linh đóng chiếc lap một cách uể oải, đứng dậy vươn vai mà nghe vài
tiếng rắc rắc nơi vai. Ngước nhìn lên chiếc đồng hồ đang tik tak tik tak
đều đều, kim dài vừa nặng nề lướt qua con số 7, kim ngắn vẫn đang im
lìm nơi con số 2, anh thở dài. Đã 8 tiếng đồng hồ anh không rời mắt khỏi
màn hình máy tính. Nhớ lại khuôn mặt tức giận chiều nay của ông tổng
biên tập “cậu có 3 ngày, chàng trai trẻ ạ “. Anh cười buồn. Trẻ trung gì
nữa. 5 năm gắn với nghề viết truyện viết báo, giờ tuổi của anh cũng đã
“đầu 2 đít nửa mùa” rồi.
Bước ra ngoài ban công, anh thu mình trong chiếc áo khoác to sụ. Mùa đông năm nay Hà Nội lạnh, lạnh hơn bất kì mùa đông nào trước đó mà anh đã từng trải qua. Ánh đèn đường phía dưới ban công nhà anh dười như qua cô độc, chơ vơ giữa khung cảnh tối tăm u tịch xung quanh. Rút trong túi áo ra một điếu thuốc, anh châm lửa hút. Đã từ lâu anh tìm sự thanh thản qua những làn khói xanh. Nó như một thứ thuốc an thần xoa dịu mọi căng thẳng trong anh. Xoa dịu cả những nỗi đau ngày đêm anh phải âm thầm chịu đựng. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má anh. Anh thầm rủa cơn gió mùa đông làm mắt anh chảy nước. Vứt điếu thuốc xuống phía dưới, anh đi tìm giấc ngủ khi đồng hồ điểm đúng 3h sáng.
- Này dậy chưa?
- Chưa tao đang ngủ?
- Tao cho mày 30′ trước khi đứng trước mặt tao với bộ cánh chỉnh tề. Chỗ cũ.
- ….
Là Hiếu – người bạn thân suốt 5 năm của anh, tặc lưỡi anh vung chăn ra khỏi người, chạy vội vào nhà tắm. Anh chưa từng trễ hẹn với người bạn thân của mình dù chỉ là một lần. Đối với anh Hiếu như một người anh em thân thiết, Hiếu luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho Linh mỗi lúc anh mỏi mệt. Hơn thế nữa, anh còn rất phục Hiếu. Tình yêu với Dung đến giờ đã tròn 10 năm. 2 người sắp làm đám cưới.
Trước khi ra khỏi nhà, anh vẫn không quên đi ra ngoài ban công nhiều gió. Anh hít một hơi thật dài, để cho những luồng khí lạnh tràn vào phổi giúp anh tỉnh táo. Vài tia nắng le lói đậu trên vai anh như muốn sưởi ấm cho một người trái tim đã quá nhiều vết thương. Một người tìm đến công việc quên đi tất cả.
Anh lái xe vòng qua những con phố khi chiếc đồng hồ trên tay anh chỉ 8h. Hà Nội mùa đông bình minh rất muộn, những con phố vẫn còn ngủ vùi trong vòng tay của bà chúa mùa đông. Hàng liễu quanh Hồ Gươm cũng rúm ró, co mình nép dưới những bóng bằng lăng, phượng vĩ như tìm hơi ấm. Phố Hàng Vải vẫn thưa thớt bóng người qua lại. Vài cụ già ngồi bên bếp lửa hồng của chiếc lò mới nhóm, nhâm nhi vài ngụm trà nóng, kể với nhau những câu chuyện mới in trên báo. Vài ông bố bà mẹ, vội vã đi làm sau khi đã đưa con đi học. Ai cũng thu mình trong những chiếc áo dày cộp, to sụ, như thể họ đều là nhân vật “người trong bao” của tác giả Anton Pavlovich Chekhov.
- Mày đến muộn vậy – Hiếu cười cười khi anh vừa đến
- Dạ thưa anh, em đến sớm hơn thời gian hẹn 10 phút cơ ạ
- Ờ thôi ngồi đi. U ơi cho con cốc trà nóng.
- Sao hôm nay gọi tao ra đây có việc gì? Mày có biết tao đang bị lão phệ chỗ tao quần thảo như nào không? Bận chết đi được -anh cằn nhằn khi đưa tay xoa xoa 2 bên cốc trà nóng.
- Rồi rồi, tao biết mày bận rồi, dù mày bận đến mấy thì cũng phải đi dự đám cưới của tao chứ? – Hiếu nháy mắt vui vẻ
- Vậy là mày đã quyết – anh hỏi, mắt vẫn tiếp tục nhìn ra dòng người đi trên đường.
- Ừ, tao quyết định rồi, tao phải lấy vợ, chứ làm sao tao cứ ế dài như mày được – Hiếu cười cợt mà không để ý thấy trên trán anh chớp qua một cái nhăn rất khẽ, và vô thức anh bất giác thở dài.
Mọi thứ rơi vào im lặng. Hiếu thầm trách mình, đã vô tình khơi dậy lại nỗi đau trong anh. Một nỗi đau anh không bao giờ có thể quên được.
Lê Vy gọi anh khi anh đang ngồi trên ban công, tỉ mỉ tưới nước cho những chậu xương rồng. Nghe tiếng người yêu gọi, anh chỉ nói với ra sau:
- Từ cho anh tưới cây đã.
- Nhanh không em ném máy đi giờ, nhanh đi mà. – Vy phụng phịu
- Được rồi, anh cười đây
Vy bấm máy, anh đang cười một cách rất…buồn cười. Đôi mắt híp tịt, cả hàm răng được khoe ra gần hết, mài tóc anh dưới nắng màu hạt dẻ thật đẹp. Cô cười với anh
- Đẹp lắm anh ạ
- Thì tấ nhiên, người yêu của em mà
- Em yêu anh.
Cô đặt lên môi anh một nụ hôn thật khẽ, dưới ánh nắng của buổi bỉnh minh, họ đã trao nhau tình yêu thật tuyệt vời.
Hằng ngày, anh vẫn thường mua cho cô một cốc trà sữa thạch cỏ. Lâu dần thành quen, mấy cô phục vụ ở quán trà sữa Đài Loan trên phố Phan Đình Phùng biết đến anh như một người khách vãng lai, chỉ dừng lại vào đúng một giờ trong ngày và luôn chỉ mua một cốc trà sữa thạch cỏ.
- Sao ngày nào anh cũng mua trà sữa thạch cỏ cho em vậy – Lê Vy nheo mắt hỏi anh
- Ừ em biết không, trà sữa thạch cỏ luôn có màu sắc tinh khôi nhất, giống như em vậy – Anh nói, ánh mắt anh dịu dàng nhìn thẳng vào mắt cô.
- Anh biết điều gì không?
- Không…
- Em thật may mắn vì đã có anh trong cuộc đời…
Hà Nội những ngày đầu tháng 12, cái lạnh bao trùm khắp không gian, làm run rẩy bất kỳ ai đi ngoài phố. Ấy vậy mà dưới dàn hoa giấy cuối một ngõ nhỏ, vẫn có một đôi trai gái đứng bên nhau thật lâu. Môi chàng trai đặt nhẹ lên trán cô gái, vòng tay anh siết chặt lấy cô tựa hồ như hạnh phúc đang có như một giấc mơ mà anh sợ nếu nới lỏng tay thì sẽ bay mất.
Nhưng rốt cuộc, hạnh phúc ấy cũng bay mất theo cô nơi Châu Âu xa xôi…
Cô lên đường du học. Ngày cuối trước khi đi, anh giấu nước mắt sau nụ cười thật tươi, giống nụ cười của anh ngày nào nơi ban công đầy nắng ấy. Cô khóc, cô hứa sẽ quay trở lại, cô hứa cô vẫn sẽ yêu anh, sẽ tìm anh. Nhưng cỏ rồi cục có lúc héo úa, và tình yêu của cô dành cho anh cũng có lúc rơi vào hư vô.
Anh thật sự không thể ngờ rằng sau 3 năm chờ đợi, cô đã phản bội anh. Tốt nghiệp đại học rồi đi làm, anh cố gắng làm việc thât tốt đợi cô về. Những email lúc đầu còn dày đặc, rồi thưa thớt dần, thậm chí có những email không thể ngắn gọn được hơn. Có những đêm anh thức đợi cô đi học về ở múi giờ bên kia, ngồi hàng giờ liền để mong một lần thấy skype của cô sáng, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Anh tự dặn lòng là cô quá bận học, không thể giữ liên lạc với anh. Ngày cô trở về, anh đứng trước sân bay với bó hoa đẹp nhất, vậy mà tất cả như sụp đổ khi thấy cô tay trong tay với một anh chàng ngoại quốc. Trông cô thật hạnh phúc. Cô thay đổi nhiều, không còn là thiếu nữ ngây thơ như ngày nào mà trở thành một người phụ nữ đẹp và sắc sảo. Trông họ thật đẹp đôi. Anh chạy trốn trong cơn mưa Hà Nội như trút nước. Để rổi một tuần sau đó anh chạy trốn luôn cả Hà Nội. Chạy trốn tất cả những kỉ niệm mà anh và cô đã từng có.
Linh thích ứng khá nhanh với môi trường mới. Bạn bè mới, đồng nghiệp mới, ai cũng hòa đồng và thân thiện. Họ giúp Linh rất nhiều trong việc làm quen với công việc, đường sá, nhà cửa và họ cũng giúp góp một phần giúp anh quên đi Vy.
Sài Gòn nắng mưa bất chợt, nhưng không khí lại rất dễ chịu. Không giống Hà Nội, nắng Sài Gòn không gay gắt, mà ngược lại, đi kèm với nắng luôn là những cơn gió thật dễ chịu và mát mẻ. Nhưng giường như với Linh, nắng rất lạnh. Anh thấy trong nắng là nụ cười của người anh yêu. Nắng giờ đây với anh sao lạnh lùng mà vô cảm quá.
- Anh khỏe chứ, trông anh có vẻ xạm đi nhiều
- Cảm ơn em, anh vẫn khỏe, và thậm chí anh còn thấy mình khỏe hơn cả ngày trước ý chứ.
- Anh à, em…em…em xin lỗi
- Đừng nói gì cả, em hạnh phúc chứ?
- Vâng, em rất hạnh phúc
- Vậy là ít ra còn có người yêu em nhiều như anh. Anh có cái này muốn tặng em, về nhà hẵng mờ nhé
Cô bước ra khỏi quán, anh nhìn theo cô qua ô cửa kính. Bên ngoài cô đang hôn người yêu mới thật hạnh phúc và say đắm, anh thở dài. Nhưng trong tiếng thở dài không còn sự bi ai hay tuyệt vọng nữa…
Em à
Có lẽ nhứng dòng này không đủ để nói hết suy nghĩ của anh
Nhưng anh vẫn phải viết, anh vẫn phải nói với em rằng, thực sự anh vẫn còn yêu em
Anh đã cố gắng chạy trốn tất cả, chạy trốn khỏi Hà Nội, chạy trốn khỏi em, khỏi tất cả kỉ niệm mà mình đã từng có
Và rồi anh nhận ra rằng, có lẽ, anh yêu em vẫn chưa đủ. Ít ra chưa đủ để em thấy rằng trên thế giới này vẫn có một người yêu em nhiều hơn tất cả những gì em có thể biết.
Nhưng anh không hối hận
Anh không hối hận vì đã yêu em, đã cùng em đắm chìm trong hạnh phúc, đã từng được nấu cho em những bữa ăn thật ngon, cùng em dạo qua những con phố Hà Nội, cùng em chia sẻ những lúc vui hay cả những lúc tột cùng của sự đau khổ
Anh tin sau tất cả, anh cũng sẽ tim được một người yêu anh thật lòng như em vậy. Dù có mất bao lâu đi chăng nữa
Anh sẽ không chúc em hạnh phúc
Vì anh biết em sẽ luôn có điều đó trong cuộc đời
- Chị ơi, cho em một cốc trà sữa thạch cỏ nhé
- Em dùng tại quán hay mang về
- Cho em dùng ở đây đi
- Xin lỗi, nhưng quán chị hết bàn rồi, em ngồi tạm cạnh anh đeo kính đằng kia nhé….
Có lẽ hạnh phúc đến với anh cũng không mất quá nhiều thời gian như anh tưởng tượng
- Ê mày có sao không, tao xin lỗi – Hiếu xin lỗi khi thấy mặt anh bỗng trầm ngâm một lúc khá lâu
- Không sao, mày này, cũng sắp lập đông rồi nhỉ.
- Ừ nhưng sao mày thích đông thế, trong mắt tao, mùa đông chỉ toàn lạnh lẽo với đau khổ thôi
- Với tao, đó là những mùa không ở lại, ở quanh tao, mày hay Hà Nội, và cả trong trái tim tao cũng thế.
Đúng lúc ấy, màn hình anh hiện lên có một tin nhắn mới, anh mở ra và mỉm cười thật hạnh phúc
- Anh à, em yêu anh nhiều lắm……
Bước ra ngoài ban công, anh thu mình trong chiếc áo khoác to sụ. Mùa đông năm nay Hà Nội lạnh, lạnh hơn bất kì mùa đông nào trước đó mà anh đã từng trải qua. Ánh đèn đường phía dưới ban công nhà anh dười như qua cô độc, chơ vơ giữa khung cảnh tối tăm u tịch xung quanh. Rút trong túi áo ra một điếu thuốc, anh châm lửa hút. Đã từ lâu anh tìm sự thanh thản qua những làn khói xanh. Nó như một thứ thuốc an thần xoa dịu mọi căng thẳng trong anh. Xoa dịu cả những nỗi đau ngày đêm anh phải âm thầm chịu đựng. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má anh. Anh thầm rủa cơn gió mùa đông làm mắt anh chảy nước. Vứt điếu thuốc xuống phía dưới, anh đi tìm giấc ngủ khi đồng hồ điểm đúng 3h sáng.
- Này dậy chưa?
- Chưa tao đang ngủ?
- Tao cho mày 30′ trước khi đứng trước mặt tao với bộ cánh chỉnh tề. Chỗ cũ.
- ….
Là Hiếu – người bạn thân suốt 5 năm của anh, tặc lưỡi anh vung chăn ra khỏi người, chạy vội vào nhà tắm. Anh chưa từng trễ hẹn với người bạn thân của mình dù chỉ là một lần. Đối với anh Hiếu như một người anh em thân thiết, Hiếu luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho Linh mỗi lúc anh mỏi mệt. Hơn thế nữa, anh còn rất phục Hiếu. Tình yêu với Dung đến giờ đã tròn 10 năm. 2 người sắp làm đám cưới.
Trước khi ra khỏi nhà, anh vẫn không quên đi ra ngoài ban công nhiều gió. Anh hít một hơi thật dài, để cho những luồng khí lạnh tràn vào phổi giúp anh tỉnh táo. Vài tia nắng le lói đậu trên vai anh như muốn sưởi ấm cho một người trái tim đã quá nhiều vết thương. Một người tìm đến công việc quên đi tất cả.
Anh lái xe vòng qua những con phố khi chiếc đồng hồ trên tay anh chỉ 8h. Hà Nội mùa đông bình minh rất muộn, những con phố vẫn còn ngủ vùi trong vòng tay của bà chúa mùa đông. Hàng liễu quanh Hồ Gươm cũng rúm ró, co mình nép dưới những bóng bằng lăng, phượng vĩ như tìm hơi ấm. Phố Hàng Vải vẫn thưa thớt bóng người qua lại. Vài cụ già ngồi bên bếp lửa hồng của chiếc lò mới nhóm, nhâm nhi vài ngụm trà nóng, kể với nhau những câu chuyện mới in trên báo. Vài ông bố bà mẹ, vội vã đi làm sau khi đã đưa con đi học. Ai cũng thu mình trong những chiếc áo dày cộp, to sụ, như thể họ đều là nhân vật “người trong bao” của tác giả Anton Pavlovich Chekhov.
- Mày đến muộn vậy – Hiếu cười cười khi anh vừa đến
- Dạ thưa anh, em đến sớm hơn thời gian hẹn 10 phút cơ ạ
- Ờ thôi ngồi đi. U ơi cho con cốc trà nóng.
- Sao hôm nay gọi tao ra đây có việc gì? Mày có biết tao đang bị lão phệ chỗ tao quần thảo như nào không? Bận chết đi được -anh cằn nhằn khi đưa tay xoa xoa 2 bên cốc trà nóng.
- Rồi rồi, tao biết mày bận rồi, dù mày bận đến mấy thì cũng phải đi dự đám cưới của tao chứ? – Hiếu nháy mắt vui vẻ
- Vậy là mày đã quyết – anh hỏi, mắt vẫn tiếp tục nhìn ra dòng người đi trên đường.
- Ừ, tao quyết định rồi, tao phải lấy vợ, chứ làm sao tao cứ ế dài như mày được – Hiếu cười cợt mà không để ý thấy trên trán anh chớp qua một cái nhăn rất khẽ, và vô thức anh bất giác thở dài.
Mọi thứ rơi vào im lặng. Hiếu thầm trách mình, đã vô tình khơi dậy lại nỗi đau trong anh. Một nỗi đau anh không bao giờ có thể quên được.
2. Hà Nội – ban công nhiều nắng – ly trà sữa thạch cỏ ngọt ngào
- Anh, quay ra đây cười một cái nào.Lê Vy gọi anh khi anh đang ngồi trên ban công, tỉ mỉ tưới nước cho những chậu xương rồng. Nghe tiếng người yêu gọi, anh chỉ nói với ra sau:
- Từ cho anh tưới cây đã.
- Nhanh không em ném máy đi giờ, nhanh đi mà. – Vy phụng phịu
- Được rồi, anh cười đây
Vy bấm máy, anh đang cười một cách rất…buồn cười. Đôi mắt híp tịt, cả hàm răng được khoe ra gần hết, mài tóc anh dưới nắng màu hạt dẻ thật đẹp. Cô cười với anh
- Đẹp lắm anh ạ
- Thì tấ nhiên, người yêu của em mà
- Em yêu anh.
Cô đặt lên môi anh một nụ hôn thật khẽ, dưới ánh nắng của buổi bỉnh minh, họ đã trao nhau tình yêu thật tuyệt vời.
Hằng ngày, anh vẫn thường mua cho cô một cốc trà sữa thạch cỏ. Lâu dần thành quen, mấy cô phục vụ ở quán trà sữa Đài Loan trên phố Phan Đình Phùng biết đến anh như một người khách vãng lai, chỉ dừng lại vào đúng một giờ trong ngày và luôn chỉ mua một cốc trà sữa thạch cỏ.
- Sao ngày nào anh cũng mua trà sữa thạch cỏ cho em vậy – Lê Vy nheo mắt hỏi anh
- Ừ em biết không, trà sữa thạch cỏ luôn có màu sắc tinh khôi nhất, giống như em vậy – Anh nói, ánh mắt anh dịu dàng nhìn thẳng vào mắt cô.
- Anh biết điều gì không?
- Không…
- Em thật may mắn vì đã có anh trong cuộc đời…
Hà Nội những ngày đầu tháng 12, cái lạnh bao trùm khắp không gian, làm run rẩy bất kỳ ai đi ngoài phố. Ấy vậy mà dưới dàn hoa giấy cuối một ngõ nhỏ, vẫn có một đôi trai gái đứng bên nhau thật lâu. Môi chàng trai đặt nhẹ lên trán cô gái, vòng tay anh siết chặt lấy cô tựa hồ như hạnh phúc đang có như một giấc mơ mà anh sợ nếu nới lỏng tay thì sẽ bay mất.
Nhưng rốt cuộc, hạnh phúc ấy cũng bay mất theo cô nơi Châu Âu xa xôi…
Cô lên đường du học. Ngày cuối trước khi đi, anh giấu nước mắt sau nụ cười thật tươi, giống nụ cười của anh ngày nào nơi ban công đầy nắng ấy. Cô khóc, cô hứa sẽ quay trở lại, cô hứa cô vẫn sẽ yêu anh, sẽ tìm anh. Nhưng cỏ rồi cục có lúc héo úa, và tình yêu của cô dành cho anh cũng có lúc rơi vào hư vô.
3. Sài Gòn – Nắng lạnh.
Linh xin chuyển công tác vào một chi nhánh của tòa sạn tại Sài Gòn.
Hà Nội đẹp, nhưng nó lưu giữ nhiều kỉ niệm của anh quá. Anh không muốn
nhớ đến những con phố chim trong màn sương mờ ảo của một sớm mùa đông,
anh không muốn nhớ đến ly cà phê mà anh và Vy cùng uống. Anh cũng không
muốn nhớ những lần anh và cô đi xem phim, anh chăm chú xem những cảnh
hành động, còn cô thì lăn ra ngủ khì. Anh cũng không muốn nhớ những bữa
cơm mà anh tự tay nấu cho cô ăn. Anh không muốn nhớ bất cứ điều gì về
cô. Nhưng dường như, càng không muốn nhớ thì càng không thể quên.Anh thật sự không thể ngờ rằng sau 3 năm chờ đợi, cô đã phản bội anh. Tốt nghiệp đại học rồi đi làm, anh cố gắng làm việc thât tốt đợi cô về. Những email lúc đầu còn dày đặc, rồi thưa thớt dần, thậm chí có những email không thể ngắn gọn được hơn. Có những đêm anh thức đợi cô đi học về ở múi giờ bên kia, ngồi hàng giờ liền để mong một lần thấy skype của cô sáng, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Anh tự dặn lòng là cô quá bận học, không thể giữ liên lạc với anh. Ngày cô trở về, anh đứng trước sân bay với bó hoa đẹp nhất, vậy mà tất cả như sụp đổ khi thấy cô tay trong tay với một anh chàng ngoại quốc. Trông cô thật hạnh phúc. Cô thay đổi nhiều, không còn là thiếu nữ ngây thơ như ngày nào mà trở thành một người phụ nữ đẹp và sắc sảo. Trông họ thật đẹp đôi. Anh chạy trốn trong cơn mưa Hà Nội như trút nước. Để rổi một tuần sau đó anh chạy trốn luôn cả Hà Nội. Chạy trốn tất cả những kỉ niệm mà anh và cô đã từng có.
Linh thích ứng khá nhanh với môi trường mới. Bạn bè mới, đồng nghiệp mới, ai cũng hòa đồng và thân thiện. Họ giúp Linh rất nhiều trong việc làm quen với công việc, đường sá, nhà cửa và họ cũng giúp góp một phần giúp anh quên đi Vy.
Sài Gòn nắng mưa bất chợt, nhưng không khí lại rất dễ chịu. Không giống Hà Nội, nắng Sài Gòn không gay gắt, mà ngược lại, đi kèm với nắng luôn là những cơn gió thật dễ chịu và mát mẻ. Nhưng giường như với Linh, nắng rất lạnh. Anh thấy trong nắng là nụ cười của người anh yêu. Nắng giờ đây với anh sao lạnh lùng mà vô cảm quá.
4. Hà Nội – Những mùa không ở lại
Sau 2 năm công tác, anh về với Hà Nội. Về với Hà Nội, cảm xúc trong
lòng anh dâng lên thật mãnh liệt. Anh nhớ nơi này đến cồn cào, đến nỗi
mà kể cả khi nhắm mắt anh vẫn còn mơ thấy những con phố, những gánh hàng
hoa, những quán cóc vỉa hè. Anh cảm thấy sau 2 năm xa Hà Nội, anh lại
càng yêu nơi này hơn, yêu những gì đã trở thành một phần máu thịt trong
anh. Anh gặp lại Vy vào một buổi chiều mùa đông..- Anh khỏe chứ, trông anh có vẻ xạm đi nhiều
- Cảm ơn em, anh vẫn khỏe, và thậm chí anh còn thấy mình khỏe hơn cả ngày trước ý chứ.
- Anh à, em…em…em xin lỗi
- Đừng nói gì cả, em hạnh phúc chứ?
- Vâng, em rất hạnh phúc
- Vậy là ít ra còn có người yêu em nhiều như anh. Anh có cái này muốn tặng em, về nhà hẵng mờ nhé
Cô bước ra khỏi quán, anh nhìn theo cô qua ô cửa kính. Bên ngoài cô đang hôn người yêu mới thật hạnh phúc và say đắm, anh thở dài. Nhưng trong tiếng thở dài không còn sự bi ai hay tuyệt vọng nữa…
Em à
Có lẽ nhứng dòng này không đủ để nói hết suy nghĩ của anh
Nhưng anh vẫn phải viết, anh vẫn phải nói với em rằng, thực sự anh vẫn còn yêu em
Anh đã cố gắng chạy trốn tất cả, chạy trốn khỏi Hà Nội, chạy trốn khỏi em, khỏi tất cả kỉ niệm mà mình đã từng có
Và rồi anh nhận ra rằng, có lẽ, anh yêu em vẫn chưa đủ. Ít ra chưa đủ để em thấy rằng trên thế giới này vẫn có một người yêu em nhiều hơn tất cả những gì em có thể biết.
Nhưng anh không hối hận
Anh không hối hận vì đã yêu em, đã cùng em đắm chìm trong hạnh phúc, đã từng được nấu cho em những bữa ăn thật ngon, cùng em dạo qua những con phố Hà Nội, cùng em chia sẻ những lúc vui hay cả những lúc tột cùng của sự đau khổ
Anh tin sau tất cả, anh cũng sẽ tim được một người yêu anh thật lòng như em vậy. Dù có mất bao lâu đi chăng nữa
Anh sẽ không chúc em hạnh phúc
Vì anh biết em sẽ luôn có điều đó trong cuộc đời
- Chị ơi, cho em một cốc trà sữa thạch cỏ nhé
- Em dùng tại quán hay mang về
- Cho em dùng ở đây đi
- Xin lỗi, nhưng quán chị hết bàn rồi, em ngồi tạm cạnh anh đeo kính đằng kia nhé….
Có lẽ hạnh phúc đến với anh cũng không mất quá nhiều thời gian như anh tưởng tượng
- Ê mày có sao không, tao xin lỗi – Hiếu xin lỗi khi thấy mặt anh bỗng trầm ngâm một lúc khá lâu
- Không sao, mày này, cũng sắp lập đông rồi nhỉ.
- Ừ nhưng sao mày thích đông thế, trong mắt tao, mùa đông chỉ toàn lạnh lẽo với đau khổ thôi
- Với tao, đó là những mùa không ở lại, ở quanh tao, mày hay Hà Nội, và cả trong trái tim tao cũng thế.
Đúng lúc ấy, màn hình anh hiện lên có một tin nhắn mới, anh mở ra và mỉm cười thật hạnh phúc
- Anh à, em yêu anh nhiều lắm……