Em bắt đầu có những dự cảm về một chuyến đi xa không hẹn ước, khi anh cứ mải miết chạy theo cuộc sống bận rộn này, bỏ mặc em thẫn thờ đứng trơ trọi, em biết bàn chân mình lại sắp bước vào những vết xưa dấu cũ... Em và chiều muộn… Chiều tháng ba buông những sợi nắng yếu ớt đan chéo nhau không lề lối. Em ở đây, mặc đời trôi chảy, đắm mình trong cái không gian nhạt nhòa nhưng tím ngắt. Em đã quen với cách dựa dẫm này, từ những ngày lòng còn tràn đẫm lệ. Nâu nóng, góc cũ, thả hồn phiêu diêu. “Mộc” mang lại cho con người ta chút hương vị gì đó cám dỗ đến tê liệt. Quán café cũ kĩ, giấu mình trong góc nhỏ heo hút. Nước sơn trầm mặc ám màu thời gian và bức tường vôi nhờ nhờ đã tróc đi từng mảng lớn, vô hình chạm vào nhau kéo theo những vệt dài loang lổ. Nhưng rồi piano, guitar và những giọng hát có hồn đã khiến cho cái góc nhỏ cũ kĩ ấy tự tách mình ra khỏi không khí ồn ào, bon chen của Hà Nội… “Mộc” đơn điệu khắc ghi nét nguệch ngoạc và khẳng khiu về mối tình đầu lầm lỡ. 3 năm, qu...